1. [Em] Khóc thì cũng đã khóc [Bm] đau thì cũng đã đau
Anh [Am] nghĩ việc cuối cùng em [D] nên làm là quên [G] anh ta đi
[Em] Gói ghém lại quá khứ trả [Bm] hết về lại cho quá khứ
Anh [Am] ta đối xử em thế [Bm] nào kể anh nghe [Em] đi.
2. [Em] Mưa rơi rơi từng hạt bay bay [Bm] em rưng rưng vài giọt cay cay
Anh ấy bỏ em [Am] rồi chán em [D] rồi nhưng [G] em nào đâu có tội
[C] Không sao đâu về đây anh [D] lo [Bm] vết thương kia để anh khâu [Em] cho
Anh sẽ sắp [Am] xếp ngăn nắp hết [Bm] lại muộn phiền của [Em] em.
ĐK:
Đừng khóc [Em] nữa lau khô đi, lau khô đi những giọt [Bm] buồn vương trên mi
Họ không [C] đáng để em phải khóc thế [D] mà thanh xuân [G] em là vô [B7] giá
Cớ [Em] sao phải vì một người mà đánh mất [Bm] đi cả ngàn nụ cười
Em hãy quên [Am] đi em hãy buông [Bm] đi để lòng thảnh [Em] thơi.
Đừng buồn [Em] nữa vai anh đây, vai anh đây em hãy tựa [Bm] lên và ngủ say
Vì trí [C] nhớ cũng chật chỗ nên hãy [D] cứ nhớ những [G] điều làm em vui thôi [B7] nhé
Người ta vì [Em] nắng mai là yên bình và gọi bão [Bm] giông là muộn phiền
Thế nên [Am] em hãy ngủ thật [Bm] say ngày mai nắng [Em] dậy em sẽ bình yên.
2. [Em] Mưa rơi rơi từng hạt bay bay [Bm] em rưng rưng vài giọt cay cay
Anh ấy bỏ em [Am] rồi chán em [D] rồi nhưng [G] em nào đâu có tội
[C] Không sao đâu về đây anh [D] lo [Bm] vết thương kia để anh khâu [Em] cho
Anh sẽ sắp [Am] xếp ngăn nắp hết [Bm] lại muộn phiền của [Em] em.
ĐK:
Đừng khóc [Em] nữa lau khô đi, lau khô đi những giọt [Bm] buồn vương trên mi
Họ không [C] đáng để em phải khóc thế [D] mà thanh xuân [G] em là vô [B7] giá
Cớ [Em] sao phải vì một người mà đánh mất [Bm] đi cả ngàn nụ cười
Em hãy quên [Am] đi em hãy buông [Bm] đi để lòng thảnh [Em] thơi.
Đừng buồn [Em] nữa vai anh đây, vai anh đây em hãy tựa [Bm] lên và ngủ say
Vì trí [C] nhớ cũng chật chỗ nên hãy [D] cứ nhớ những [G] điều làm em vui thôi [B7] nhé
Người ta vì [Em] nắng mai là yên bình và gọi bão [Bm] giông là muộn phiền
Thế nên [Am] em hãy ngủ thật [Bm] say ngày mai nắng [Em] dậy em sẽ bình yên.
ĐK:
Đừng khóc [Em] nữa lau khô đi, lau khô đi những giọt [Bm] buồn vương trên mi
Họ không [C] đáng để em phải khóc thế [D] mà thanh xuân [G] em là vô [B7] giá
Cớ [Em] sao phải vì một người mà đánh mất [Bm] đi cả ngàn nụ cười
Em hãy quên [Am] đi em hãy buông [Bm] đi để lòng thảnh [Em] thơi.
Đừng buồn [Em] nữa vai anh đây, vai anh đây em hãy tựa [Bm] lên và ngủ say
Vì trí [C] nhớ cũng chật chỗ nên hãy [D] cứ nhớ những [G] điều làm em vui thôi [B7] nhé
Người ta vì [Em] nắng mai là yên bình và gọi bão [Bm] giông là muộn phiền
Thế nên [Am] em hãy ngủ thật [Bm] say ngày mai nắng [Em] dậy em sẽ bình yên
Thế nên [Am] em hãy ngủ thật [Bm] say ngày mai nắng [D] dậy em sẽ yên [Em] bình.
Thanh xuân em là vô giá
Lượt xem: 1