Mỗi chiều đôi [Am] chim câu lại dìu nhau
Trên những đám [Em] mây hồng
[Am] Mỗi chiều đôi trai gái dập dìu
Những [Em] bước chân dừng bên [Dm] quán vắng
Ta tự hỏi lòng sao ta vẫn hoài [Em] cô đơn
Chẳng [Am] phải ta vì [Em] ta một [Am] mình
Nhìn [A] lên cao, ta hỏi [Bm] trời xanh
Đất [F#m] trời có [E] giống như [A] ta?
Rồi có một [Am] chiều chú chim câu
Bay một [Em] mình dưới trời bao la
Vẫn những đám mây [Am] hồng
Rồi có một chiều đôi tình nhân
Không còn dập [Em] dìu nơi quán vắng
Những bước chân không [Dm] còn chung lối
Ta tự hỏi lòng họ [Am] cũng như ta
Chẳng phải ta mình [Em] ta cô [Am] đơn.
Nhìn [A] lên cao, ta hỏi [Bm] trời xanh
Đất [F#m] trời có [E] giống như [A] ta?
ĐK: [A] Ôi Ông Trời [Bm] của tôi
Nhiều [D] năm qua Bà Trời [A] ở đâu
Bà xa [E] ông rồi vì ông [F#m] cao vời
Chọn [D] thế gian, đời còn được niềm [E] vui.
[A] Có khi trong [Bm] màn đêm
Nhìn [D] Ông Trăng vui cùng chị [A] Hằng Nga
Đời ông [E] hiu quạnh hay vì sương đêm [F#m] giá lạnh
Trời [D] cũng cô [E] đơn như mọi [A] người.
Ông trời cô đơn
Lượt xem: 209