1. Ở [Am] chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi với [E7] người hồ [Am] như biển [E7] Đông
Có [Am] mưa tôi cũ về ngang [E7] đó
Tự [Am] buổi thiên đàng chưa lập [E7] xong.
2. Ở [Am] chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi có [E7] người hồ [Am] như tiếng [E7] chim
Theo [Am] cơn bão rớt về ngang [E7] phố
Tôi [F] học từ [E7] em niềm lãng [Am] quên.
ĐK:
Nhân [Am] gian không thể hiểu
Người [G] mang một nỗi [C] buồn
Còn [F] ta cuối kiếp tim [G] lạnh
Cùng nỗi [F] sầu bay [G] đầy hư [C] không. [E7]
3. Ở [Am] chỗ nhân gian không thể hiểu
Tôi có [E7] người hồ [Am] như hạt [E7] sương
Có [Am] bông hoa đỏ chiều tâm [Dm] khúc
Tôi [E7] thấy từ em một quê [Am] hương.
Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
Lượt xem: 8