1. [Em] Đúng là em đã yêu anh mất [Bm] rồi
Từng đêm thao thức trên ghế [Am] ngồi
Lòng này ngóng trông một lời hằng [Bm] mong.
Là [Em] đúng chẳng phải đồn đoán hay vẩn vơ
Từ khi nào yêu cũng chẳng [C] ngờ
Cả ở trong [D] mơ cũng thấy anh [Em] ơi.
ĐK:
Em yêu thật lòng trời cao cũng [Em] biết mà
Anh ngu anh ngơ thật hay giả [Bm] vờ
Xem em như mây, thường hay phớt [C] lờ trớ trêu
Như [D] vá như thêu trong [G] tim.
Thêm bao nhiêu lâu thì em vẫn [Em] sẽ chờ
Chờ đợi một ngày anh sẽ cạnh [Bm] đến bên
Yêu em thương em dành cho nhau [C] những gì
Đẹp [D] nhất thế gian chẳng [Em] bao giờ tàn.
2. [Em] Gió nói lời yêu vô hình
Trăng nỡ từ chối vô tình loài [Bm] hoa cũng khẽ đưa
Dịu dàng hòa [Am] chung với đất trời
Quyện vào mùi hương để hòa theo làn [Bm] gió
Riêng em thì [Em] chẳng biết khi nào
Chờ đến bao giờ cảm xúc dâng trào chỉ mãi nghĩ đến [Bm] anh
Nhưng sao lâu nay cứ ờ [C] thờ để em bơ [D] vơ
Mang theo nỗi mong [Em] chờ.
3. [Em] Có tự dưng nhiều đêm em khóc [Bm] thầm
Trùm chăn lòng phân vân nhất [C] thời
Mình cần nghĩ [D] ngơi tìm tình yêu [G] mới.
Từ [Em] xa một đôi mèo hoang hôn mấy [Bm] chặp
Nhìn xem mình bơ vơ tối [C] sập
Một mình đơn [D] côi đón ánh trăng [Em] tà.
ĐK:
Em yêu thật lòng trời cao cũng [Em] biết mà
Anh ngu anh ngơ thật hay giả [Bm] vờ
Xem em như mây, thường hay phớt [C] lờ trớ trêu
Như [D] vá như thêu trong [G] tim.
Thêm bao nhiêu lâu thì em vẫn [Em] sẽ chờ
Chờ đợi một ngày anh sẽ cạnh [Bm] đến bên
Yêu em thương em dành cho nhau [C] những gì
Đẹp [D] nhất thế gian chẳng [Em] bao giờ tàn.
Mộng tỉnh
Lượt xem: 46