Thương quá miền Trung [G] ơi mỗi lần mưa bão [D7] về từng con nước dâng [G] cao
Đường phố ngập thật [Em] sâu nhà cửa trôi bềnh [Am] bồng bỗng [D7] chốc tan thành [G] dòng.
Đau đớn lệ trào [G] dâng ruộng lúa và cánh [D7] đồng giờ đây đã tan [G] hoang
Mẹ khóc tìm con [Em] thơ từng tiếng kêu thấu [Am] trời hỏi [D7] ai không đau [G] lòng.
Tôi đã [G] khóc thương cho người miền [Bm] Trung đang [C] sống trong đau [G] thương
Phải chịu cảnh lầm [Am] than khi giông tố kéo [C] về với [G] bao nỗi bất [Am] an [D]
Năm tháng [G] đến thiên tai tràn về [Bm] đây trên [C] quê hương đất [G] này
Miền Trung quê [Am] tôi xưa nay vốn nghèo [C] nàn
Quanh năm gió bão [D7] bùng bây giờ càng nghèo [G] thêm.
Xin hãy cùng chung [G] tay với một chút tấm [D7] lòng để chia sớt cho [G] nhau
Một chút tình yêu [Em] thương một miền đậm ân [Am] tình cần [D7] có trong cuộc [G] đời.
Miền Trung ơi sao mà thương
Lượt xem: 228