1. [Am] Từ cái lúc nhớ nhớ đến khi nói [Em] lời tan vỡ
[F] Ta đã từng bước [G] qua bao mùa [C] lá dại khờ
[Am] Khoảng ký ức quá lớn anh biết chôn [Em] vùi vào đâu
Khóc thế [Dm] này dấu thế [G] nào được [Am] đây.
2. [Am] Ngày đã sắp tắt nắng sao nỗi buồn [Em] còn nhiều thế
[F] Đâu còn ai vuốt [G] ve mà len [C] lén tìm về
[Am] Vậy hôm nay phải say rồi mình [Em] ta chấp hết đêm này
[Dm] Còn bao nhiêu đau [Em] buồn trút cả vào [Am] đây.
ĐK:
Người ta [Am] nói nếu ký ức đã thấm hết nỗi [Em] lòng của bão giông
Thì vài [F] ba cơn mưa cũng [G] không thể làm [C] ta đau [E7] lòng
Vậy tại [Am] sao hôm em sang sông xác pháo rơi [Em] vào cõi nhớ mong
Không đau [Dm] lòng, không đau [Em] lòng mà tại sao [Am] khóc.
Người nhạc [Am] sĩ giữ những ký ức sau cuối đoạn [Em] tình đã vỡ tan
Để pha [F] với vài giọt cô [G] đơn thành câu [C] hát [E7]
Nhìn người [Am] ta say say quên quên đơn giản như [Em] lật trang kế bên
Sao ta [Dm] còn ôm lấy nỗi [Em] buồn nặng lòng đặt [Am] tên.
Không đau lòng tại sao khóc
Lượt xem: 141