Chiều trên phố [F] vắng, tâm hồn lắng theo ngàn thông [Dm] reo
Mùa đông đã [Bb] đến, cây trút lá xác xơ tiêu [Gm] điều
Một [Bb] mình lê bước phiêu [A] du, Đà Lạt trong khói sương [Dm] mờ
Gợi niềm [Gm] thương về thời xưa [A7] cũ.
[Dm] Người đi có [F] nhớ hoa đào nở bên thềm năm [Dm] xưa?
Cùng nhau ta [Bb] đếm những cánh bướm tung tăng mặt [Gm] hồ.
Mùa [Bb] xuân năm ấy như [A] mơ, mình đùa vui dưới trăng [Dm] mờ
Bên [Gm] nhau kể chuyện tuổi [Dm] thơ.
Cuộc tình ngày [F] xưa xa [Bb] rồi! Người tình mù khơi chân [Bb] trời.
Mùa đông lạnh giá, Đà Lạt buồn [F] quá! Mình tôi lẻ [A7] loi…
Cam Ly [Dm] buồn buồn giăng mây [Bb] khói
Sương rơi [A] mờ phủ kín nơi [F] nơi
Xuân Hương [Bb] buồn một người đứng [Dm] đợi
Anh đi [A7] rồi lạnh buốt tim [Dm] tôi.[A7]
Hoàng hôn buông [F] xuống, trên đồi vắng thông ngàn vi [Dm] vu
Vầng trăng héo [Bb] úa trăng đang khuất bóng trong sương [Gm] mờ
Chợt [Bb] buồn theo áng mây [A] trôi, lạc [Dm] loài theo cánh chim [F] trời.
Đông [A] về lạnh [A7] buốt Đà Lạt [Dm] ơi!
Cô đơn chiều Đà Lạt
Lượt xem: 176