1. Khi chiều buông nắng [Dm] tắt
Đường phố lên đèn bàn chân ai lạc bước
Đường xưa lối [Bb] cũ người đã xa [F] rồi
[Dm] Một bóng chơi [Gm] vơi dĩ vãng vương tầm [A7] mắt.
2. Bao ngày vui đã [Dm] lỡ
Khói thuốc tay vàng môi khô tim sầu nhớ
Tìm trong ký [Bb] ức lời hứa hôm [F] nào
[Dm] Màu mắt thơ [Gm] ngây vùi [A7] chôn mối tình [Dm] gầy.
ĐK:
Khói thuốc [Dm] bay tìm quên bước bụi [F] trần
Rượu sầu nhạt [Gm] môi tình [Am] xưa lỡ làng [Dm] rồi
Mỗi đêm [Am] về còn [C] riêng ta chốn [F] đây
Người chân [Gm] mây quên [F] hạnh phúc sum [Dm] vầy.
Cố chuốc [Dm] say tìm quên hết muộn [F] phiền
Tình đời đảo [Gm] điên người [Am] đi ta còn [Dm] gì
Bóng trăng [Am] gầy mờ [C] soi theo dáng [F] ai
Nỗi sầu [Gm] côi sao [F] hoài mãi theo [Dm] về.
3. Thôi vùi chôn dĩ [Dm] vãng
Về cõi thiên đàn ngày mai mơ trời sáng
Đời vui có [Bb] lẽ độc bước riêng [F] mình
[Dm] Nợ tình vương [Gm] mang lòng [A7] thêm gánh nặng [Dm] sầu.
Chiều buông nắng tắt
Lượt xem: 208